Chúa Giêsu, mà tôi đã được gặp, vừa là Thiên Chúa vừa là người. Ngài là Ngôi Lời nhập thể. Tôi cảm nhận Ngài là tình yêu thương xót, vì Ngài tha thứ, vì Ngài đền tội thay cho tôi, vì Ngài chia sẻ sự sống của Ngài cho tôi.
Sáng 2.7.1955 là lễ phong chức linh mục cho một số thầy phó tế Việt Nam, trong đó có tôi. Thánh lễ được cử hành tại Nhà nguyện dòng Đaminh trên đồi Rosary Hill Hồng Kông.
Chúa đến với tôi dưới hình dạng Đấng cứu độ giàu lòng thương xót. Tôi đã thấy như vậy.
Đức Phanxicô nói về Satan của thế kỷ XXI một cách rất cụ thể. Rồi từ đó ngài vạch mặt Satan đang có mặt khắp nơi, để phá Hội Thánh.
Xót thương đó phải được thực hiện bằng việc làm. Việc làm tuy nhỏ, nhưng có sức cứu độ, vì có Mẹ ở bên, nhất là vì có Chúa ở bên. Xót thương là một hành trình dài.
Đã từ lâu, cho đến bây giờ, hằng ngày, Chúa vẫn sai nhiều người đến truyền giáo cho tôi. Họ truyền giáo cho tôi bằng gương sáng, lời nói, việc làm mang những giá trị đạo đức.
Mẹ nói với tôi một cách rất nhẹ nhàng, nhưng mỗi lời Mẹ nói đã gây trong tôi ấn tượng sâu sắc. Những ấn tượng đó có thể tóm tắt lại, tất cả đều về con người hôm nay:
Tại Ý, tôi đã đi viếng những con đường hầm đào sâu trong lòng đất. Đây là nơi Giáo Hội sơ khai đã sinh hoạt suốt 3 thế kỷ, thời đạo Công giáo bị vua chúa truy lùng, với ý đồ tiêu diệt.
Tôi đâu muốn yếu đau. Tôi muốn tránh. Nhưng tránh được đau yếu này lại phải chịu đau yếu kia. Tránh được một, lại gặp thêm hai. Thôi thì chịu đồng hành.
Tôi hay nói chuyện với Đức Mẹ Maria. Đức Mẹ ở trong tôi một cách rất sống động. Hình ảnh sống động của Mẹ trong tôi là hình ảnh Mẹ mặc y phục theo Phúc Âm và khi hiện ra ở Lộ Đức và Fatima.
Thời gian gần đây và nhất là những ngày này, hơn bao giờ hết, tôi cảm thấy mình nghèo khó một cách cùng cực.
Nhân lễ mừng kính Sinh nhật Đức Mẹ Maria, tôi hết lòng xin Đức Mẹ ban cho tôi một món quà.